Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015

NIỀM VUI ĐỤNG CHẠM 
Vài suy nghĩ sau Chúa nhật III Phục sinh 
niemvuigapchuaTháng Tư về. Tháng Tư đang vắt mình ngang nửa. Tháng Tư hối hả mang những cơn mưa rào xối xả. Tháng Tư ngỏ lời chào mùa hè. Và Tháng Tư, với những cung điệu của riêng mình, cũng hân hoan mừng Chúa phục sinh.
Tháng Tư hỏi tôi: Ngươi có vui không? Tôi băn khoăn ngập ngừng. Có lẽ niềm vui đã lạc điệu trong tôi.
Năm nào Tháng Tư cũng về. Thế là, năm nào Mùa Phục sinh cũng đến. Chúng cùng dắt tay nhau bước vào lòng đời, lòng người. Và có khi nào, chúng lặng lẽ ra đi, không để lại một dấu vết?
Tôi còn nhớ, trước Mùa Phục sinh, Mùa Chay mang cho tôi nhiều cung bậc cảm xúc. Tâm hồn trở nên thánh thiện đến ngọt ngào. Có những buổi tĩnh tâm sốt sắng, tiếng lòng chảy xuôi. Có những nghi thức tưởng niệm cảm động, nước mắt chảy ngược. Có những hình ảnh đâm thấu con tim, xao xuyến tâm tư. Giêsu gục mình trên thánh giá. Giêsu không tựa đầu vào cây gỗ. Giêsu tựa vào cánh tay, loang lỗ máu. Có những mũi gai trên đầu dúi vào cánh tay. Đau nhói.
Nhưng ngạo nghễ thay, Tháng Tư lại trầy trật mang cho tôi niềm vui phục sinh, sau khi Đức Giêsu “phải chịu khổ hình rồi ngày thứ ba từ cõi chết sống lại” (Luca 24,46). Tôi vẫn thích chìm trong cảm giác bi lụy của yếu đuối kiếp người, của khổ đau trần hoàn. Tôi không thể vui nổi!
Những khúc thánh ca nhộn nhịp Mùa Noel vui hơn nhiều. Ngôi sao, hang đá, cây thông hòa mình tưng bừng trong không khí se lạnh mùa đông. Giáng sinh vui hơn bởi những trang hoàng rực rỡ.
Mùa Phục sinh, tôi không thể vui nổi! Cái nóng đầu hè có lẽ làm tôi bước nhanh hơn Giêsu trên đường đi Emmaus, để không có cơ hội được Ngài trao ban niềm vui. Mùa Phục sinh không trang hoàng rực rỡ. Phục sinh chỉ dương cao hình ảnh Giêsu sống lại trong thân xác còn thương tích với vết đinh, vết giáo. Năm nào Chúa cũng phục sinh. Tôi tin. Nhưng tôi không thể vui nổi!
Tâm hồn tôi có những dấu hiệu khô hạn như những ngày đầu hè Tháng Tư. Có những trắc trở vẫn mắc cứng, ì ạch trong tư tưởng. Có những éo le trong các mối quan hệ phức tạp của cuộc sống. Chúng bóp nghẹt niềm vui có cơ may chớm nở trong tôi.
Tôi thèm nếm hưởng niềm vui phục sinh. Tôi muốn ôm nó thật khít, thật ngọt. Nhưng tôi vẫn không thể vui nổi! Chắc chắn, Tháng Tư đi, rồi lại về thôi. Năm sau, ngàn năm sau nữa, Mùa Phục sinh cũng sẽ về theo. Có thể, tôi may mắn nhìn thấy khuôn mặt của niềm vui vào một năm nào đấy?
Hết Mùa Phục sinh, sẽ không có gì đổi thay, Mùa Thường niên lại đến. Có khi nào tôi luyến tiếc vì không gặp được niềm vui phục sinh không? Cái gì qua đi, đã vụt khỏi tầm tay, người ta thường khao khát được đòi lại mà.
Tôi khắc khoải về niềm vui phục sinh. Bỗng, Tháng Tư lắc nhẹ tôi: “Cứ rờ xem, ma đâu có xương có thịt như anh em thấy Thầy có đây” (Luca 24, 39).
Ơ hay, niềm vui phục sinh hóa ra có hình hài, dáng vóc. Niềm vui phục sinh là niềm vui đụng chạm. Thật dịu dàng và sinh động!
Có lẽ tôi chưa thể vui nổi vì tôi chưa đụng chạm. Tôi ngại tiếp xúc. Tôi e dè sự đối mặt kiên nhẫn, sự đối mặt giống như Nguồn Vui Đích Thực đã từng làm với các Tông đồ. Trái lại, khi đụng chạm, mọi thứ sẽ dừng lại để tận hưởng sự thăng hoa của niềm vui; không gian và thời gian ngưng đọng để niềm vui được vẹn tròn nơi chủ thể sở hữu. Niềm vui đụng chạm sẽ không trôi tuột như Tháng Tư vô tình, không nhàn nhạt như Mùa Phục sinh lặng lẽ.
Niềm vui phục sinh sẽ nở rộ khi tôi đụng đến Chúa. Khi đó, tôi đụng đến ai, Chúa sẽ mang niềm vui đến người đó. Người đó chính là niềm vui.Niềm vui phục sinh sẽ lan tỏa khi Chúa đụng đến tôi. Khi đó, ai đụng đến tôi, người đó sẽ cảm nhận được niềm vui của Chúa.
Niềm vui ấy không đong đưa, lưng chừng. Nó ở lại khi ta đụng chạm, chạm tới Chúa qua anh em. Khi ấy, niềm vui phục sinh sẽ nở hoa tình yêu.
Đức Tình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét