Thứ Ba, 13 tháng 12, 2016

Thư gửi người tù của Đức Kitô
Kính chào chị!
Lời đầu tiên kính chúc người tù của Đức Kitô được luôn an bình, mạnh khỏe và luôn được hồng ân trong Chúa nhờ Đức Giêsu Kitô Chúa chúng ta.
Vậy là đã gần đến ngày kỷ niệm đức lang quân của chị giáng sinh, hôm nay trong bầu không khí của mùa vọng gợi cho em nhớ lại kỷ niêm hôm nào chị còn học ở đây, ngày đó chúng ta cùng tất bật chuẩn bị cho ngày Chúa giáng sinh với những điệu múa tiếng nhạc cùng hòa chung vào không khí chuẩn bị mừng Chúa giáng sinh. Chị à mùa vọng suốt quãng đời sinh viên hầu như đối với chị là một mùa vọng hối hả và tất bật để chuẩn bị cho một mùa giáng sinh trọn vẹn. Chúng ta biết rằng mùa vọng là mùa của trông đợi, mùa mà như cả đất trời hòa chung với lòng người cùng mang chung một màu có chút u sầu ũ rũ. Nhìn cảnh sắc thiên nhiên cho đến cõi lòng trong bản thân ta, ta có thể cảm nhận được mùa vọng năm nào Thiên Chúa Ngài cũng hiện tại hóa lại hoạt cảnh trong đợi của dân Chúa ngày xưa, ngày xưa dân Chúa u sầu vì đang mỏi mòn trong đợi Chúa đến vậy hôm nay chúng ta có lí do nào để u sầu không? Có chứ, Chúa đã đến cách đây hơn hai ngàn năm rồi nhưng Chúa đã đến thực sự trong chính cõi lòng ta chưa? Ta đã cảm nhận được Chúa đang ngự giá đến trong lòng ta chưa? Hôm nay em viết thư nhưng có chút diễn giải dài như vậy là bởi vì hôm nay em muốn nói với chị một niềm vui ngoài những nỗi buồn đó. Mùa vọng đúng là dường như mọi thứ đề chung một cảnh u sầu tuy nhiên chúng ta có nhiều lí do để vui lắm chứ. Thánh Phaolo trong thư gửi các tín hữu Ngài kêu gọi con cái của Ngài rằng “Thưa anh em, anh em hãy vui mừng luôn mãi và cầu nguyện không ngừng. Hãy tạ ơn Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh. Anh em hãy là như vậy đó là điều Thiên Chúa muốn trong Đức Giêsu Kitô.” (Tx 5, 16-18). Vậy là chúng ta có lí do để vui rồi, lí do chính đáng nhất đó là chúng ta hãy vui mừng mãi trong Chúa. Chị à Thánh Phaolo đã kêu gọi chúng ta hãy vui mừng luôn mãi vậy thì chắc là không có gì để làm chị buồn nữa rồi đúng không? Dẫu biết rằng đường đời nhiều lắm chông gai, con đường chị đi như mù mịt phía trước, cũng biết rằng gia đình mình nhiều lúc sống gió tuy nhiên những điều đó không thể làm chị buồn được đúng không? Em luôn mong mỏi như thế, vì trong Đức Kitô đâu có lí do để chị buồn, biết rằng giữa những sóng gió của cuộc đời đôi khi chị chỉ biết nhìn lặng vào trào tuôn nước mắt nhưng đó chỉ là chị mệt và chị muốn tựa vào lòng Đấng đã yêu thương và gọi mời chị. Đúng không chị?
Chị à lối đi nào cũng có chông gai, con đường nào cũng ngoằn ngèo. Không có lối đi nào mà con đường thẳng tắp được. Trong tâm tình của mùa vọng hôm nay em muốn nhắn gửi đến chị hãy vui luôn mãi và hãy cười trong Chúa trong mọi hoàn cảnh để mỗi ngày đời chị là chứng nhân sống động cho những người sầu khổ những người ốm đau, những người bệnh tật và đặc biệt khi chị cười trong những nỗi vất vả và khó khăn thì các linh hồn dưới luyện ngục họ thấy thế họ cũng vui mừng với chị. Chúc chị luôn được bình an và nhận được nhiều ơn lành của Chúa giáng sinh.

Em trai kính gửi

Fx: Phạm Thanh Cảnh

Thứ Ba, 6 tháng 12, 2016

CAN ĐẢM ĐỂ ĐƯỢC HẠNH PHÚC

Con người được sinh ra vốn là để làm chủ. Tư cách làm chủ của con người được thể hiện trên phẩm giá và khả năng củamình. Quả vậy, chúng ta không hề xem một sinh vật nào trên trái đất này là trên mình, hay thậm chí là ngang hàng với mình cả. Con người không những có một cơ cấu thể lý phức tạp, nhưng còn có một đời sống tâm linh vô cùng sâu sắc. Con người không chỉ làm chủ vạn vật chung quanh, nhưng còn làm chủ cả những bản năng của mình. Dù chẳng biết mình từ đâu mà ra, nhưng trực giác của con người luôn mách bảo cho con người biết về địa vị cao cả của mình, địa vị cai quản mọi sự trong tư cách làm chủ. Thế nhưng, trước sức tấn công của sự dữ hoành hành, con người dường như đã dần dần đánh mất đi tư cách cao quý ấy, để rồi tự hạ nhân phẩm của mình xuống, biến mình thành nô lệ cho nhiều điều. Một đời sống ung dung, tự tại không còn nữa! Suốt cả một cuộc đời, con người phải sống trong nỗi buồn phiền của một kiếp lưu vong, tha hương, lạc lõng với Tạo Hóa, với người khác và với cả chính mình. Bao nhiêu điều xấu xa tồi tệ cứ thay nhau ập xuống trên con người, như cố đè bẹp họ. Họ đã cố gắng dùng ý chí để vùng dậy, cố gắng nghĩ đến điều tích cực, cố gắng hy vọng những điều tốt đẹp nhưng dường như thế lực sự dữ vẫn chẳng buông tha. Họ muốn hướng thiện, nhưng những rào cản ngăn lối vẫn cứ xuất hiện trước mắt. Lòng họ khao khát sống điều công chính, nhưng bao luồng tư tưởng kéo đến, khiến họ chẳng biết đâu là điều công chính thực sự cần phải bước theo. Có khi họ biết rõ một điều gì đấy là không tốt, nhưng cảm xúc lại cứ níu kéo họ, khiến họ không buông bỏ được. Tồi tệ lại chất thêm tồi tệ! Cuộc sống là một chuỗi ngày dài những mệt mỏi vì phải đấu tranh và chọn lựa. Họ quay quắc trong một mớ những hỗn độn của tình cảm và lý trí mà không biết phải làm gì, phải hành xử sao để lòng được hưởng bình an. Ta có một thói quen xấu nào đấy. Ta biết rõ là xấu. Ta biết là hành vi ấy không mang đến cho ta niềm hạnh phúc thanh cao và lâu bền. Ta biết là thói quen ấy không làm cho cuộc sống của ta được triển nở và an vui. Ta biết là nó sẽ đục khoét ta, làm hại sức khỏe ta, phá vỡ tương lai của ta. Ta cũng đã cố gắng nhiều lần để gạt bỏ nó, nhưng
vẫn không sao chừa được. Cái cảm giác lâng lâng nó mang lại có một sức quyến rũ đến lạ kỳ. Ta nhìn thấy rõ bộ mặt đen tối của nó đang hả hê cười nhạo mình, ta căm phẫn nó đến tột độ. Ta gồng mình lên để chống chọi với nó, nhưng rồi ta lại buông lỏng mình khi nghĩ đến cảm giác thăng hoa mà nó mang lại. Cảm giác mơ ảo qua đi, ta hối hận vì những gì mình làm, ta thấy day dứt lương tâm, ta trách mình sao yếu đuối và tội lỗi thế. Ta hối tiếc vì mình đã phản bội lại tình yêu mà Tạo Hóa và những người thân đã dành cho mình. Nhưng rồi, mọi chuyện vẫn cứ đâu vào đấy. Bất chấp lý trí có mách bảo ta ra sao, bất chấp lương tri có thôi thúc ta thế nào, ta vẫn cố tự an ủi mình bằng những lý lẽ do mình tạo ra và tiếp tục buông trôi cuộc sống, chấp nhận làm nô lệ cho thói quen xấu ấy. Ta có một mối tương quan nào đấy. Ta biết rõ là tương quan này chẳng đi đến đâu. Ta biết là mình sai khi thiết lập mối tương quan này. Tương quan mờ ám này của ta là một kiểu tương quan vụng trộm lén lút. Nó phá vỡ những kỷ cương và quy luật của cuộc sống. Nó làm hại không những cuộc sống của mình, mà còn của người kia và nhiều người khác nữa. Ta điên cuồng nghe theo xúi giục của cảm xúc mà bất chấp lý lẽ, bất chấp luật lệ, bất chấp tất cả. Có lúc ta cũng muốn chấm dứt tương quan này, nhưng sự ích kỷ của ta cứ trồi lên và làm cho ta không đủ can đảm để làm điều ấy. Ta sợ mình đau, ta sợ người kia đau. Ta không dám hy sinh, không cố gắng kiềm chế sự nông nổi và nhỏ mọn của ta vì lợi ích tốt đẹp của cả hai. Ta sợ khi nghĩ đến tương lai vì nó tối tăm và mù mịt, không lối thoát. Nhưng ta không dám dứt khoát để giải thoát cho mình và để tương lai có được một tia sáng. Ta cứ sống vật vờ trong nỗi buồn và nỗi lo, rồi bất chấp mọi sự, để mặc cho đời cứ ra sao thì ra, đến đâu hay đến đó. Ta hy vọng trong vô vọng một phép màu nào đó xảy đến, giải quyết dùm ta tương quan rắc rối này mà không làm khổ ai, không làm ai đau, không làm ai nhức nhối. Gìn giữ một tương quan xấu khiến ta phải dối gạt người khác, phải sống trong phập phồng lo sợ bị phát giác. Ta phải lấp liếm và xao lãng đi trách nhiệm của mình. Rốt cuộc, ta đánh mất chính mình, đánh mất tương lai của mình và làm hại biết bao con người khác nữa, chỉ vì ta mù quáng và không dám can đảm đứng lên. Luôn có một lực đẩy bên trong con người chúng ta, thúc đẩy chúng ta hướng về điều thiện hảo. Dù tội lỗi và bao sự xấu dưới dạng những thói quen hay tương quan không tốt cứ kéo đến bủa vây ta, tiếng gọi hướng về Chân Thiện Mỹ vẫn cứ trồi dậy trong ta. Cuộc chiến giữa tiếng gọi của Chân Lý và lôi kéo của sự dữ luôn diễn ra trong ta, và chính nó làm cho chúng ta mệt mỏi, vì lúc nào cũng phải phân định, phải suy nghĩ, phải chọn lựa. Ai trong chúng ta cũng biết rằng, chỉ khi nào ta chọn điều thuộc về Chân Lý thì lòng ta mới bình an và hạnh phúc lâu bền. Còn những cảm giác hưng phấn và ảo tưởng chỉ là một thoáng qua của mây gió. Ta cần can đảm đứng lên, trở nên mạnh mẽ, để khảng khái đối đầu, để chấp nhận chịu đau, một nỗi đau tất yếu phải có để hướng về hạnh phúc. Sẽ chẳng có một hạnh phúc đích thực nào được thủ đắc mà trước đó, người ta không trải qua những khó khăn, dằn vặt. Người nào ngại khổ, sợ đau thì sẽ không bao giờ đến được chốn bình an, thanh thản. Không chiến thắng được những xúi quẩy và thúc đẩy thấp hèn, còn lâu ta mới tìm thấy được nguồn yên ấm. Nhưng để có thể thoát ra khỏi được sự kiềm kẹp của tất cả những lôi kéo xấu xa ấy, ta phải có sự dứt khoát, phải can đảm từ bỏ, phải cố gắng vượt qua. Người không chiến thắng được bản thân, thì sẽ chẳng làm nên được điều gì cả. Làm chủ chính mình là điều điện đầu tiên để ta có thể làm chủ tất cả những điều khác. Thế nên, để có được hạnh phúc, ta cần phải can đảm là vậy!

(trích từ sách truy tìm hạnh phúc)