Thứ Năm, 14 tháng 5, 2020

Tuổi Thơ
Lui về tuổi thơ ta vui sống
Tự tại an nhiên với ruộng đồng
Hòa với thiên nhiên ta bỏ lại,
Tháng ngày bận rộn kiếp long đong
Cắt cỏ chăn trâu ta nhớ lại
Tuổi thơ năm ấy mãi thong dong
Chẳng cần nghĩ suy tương lai ấy
Cùng dắt nhau về tắm dưới sông

Thứ Hai, 11 tháng 5, 2020

Xây! 
Xây chùa chưa chắc  tốt lành 
Xây nhà hướng thiện lòng thành quên danh
Người xưa xây móng dựng thành
Để cho an nước giao tranh chẳng đành
Người nay biệt phủ tranh giành
Vì sang muôn kiếp vì danh muôn đời 
Nào ngờ phí phạm của trời
Lòng người oán thán trời ơi chăng trời 
Xây chi phí lắm của đời
Của đời tạm bợ hồn người nơi đâu
Tưởng rằng vì cõi ngàn sau
Nào ngờ chẳng phải vì hau háu nhìn
Người ta xây nên chữ tình 
Ta đây vì lợi vì nghìn chữ đô
Để cho vạn nước tung hô
Cúi đầu nhìn ngắm cao rao mình tài
Từ Bỏ

Từ khi được sinh ra trong cõi đời, ta được Tạo Hóa ban cho ân phước làm chủ muôn loài. Con người được tự do hưởng dùng tất cả mọi thứ ở thế gian này. Tuy nhiên, đối với con người chẳng bao giờ no thỏa, luôn muốn giành lấy về mình phần hơn. Dù rằng bàn tay ta nhỏ bé chỉ chứa đựng được một chút nào đó nhưng hầu như ta không chấp nhận điều đó. Và ta luôn tìm đủ mọi cách nới rộng bàn tay của mình ra để vơ lấy tất cả những gì có thể.

Trong chuyến hành trình ở chốn dương gian này, có những lúc ta cảm thấy hạnh phúc tột cùng, có những lúc ta cảm thấy buồn chán tột độ. Hầu như trong một ngày sống của mình, ta cảm thấy buồn nhiều vui ít. Trong lòng ta luôn cảm thấy xao xuyến bất an vì một vấn đề nào đó. Niềm vui có chăng cũng chỉ ở với ta một lúc, tựa bóng câu qua cửa sổ, còn nỗi buồn thì cứ bám mãi lấy ta chẳng chịu rời. Có nhiều lúc ta tự hỏi, tại sao nỗi buồn lại chiếm khoảng thời gian sống của ta nhiều như vậy? Có phải đó là định mệnh của kiếp nhân sinh? Hay là vì một lí do nào đó mà lí trí hạn hẹp của ta chưa thể thấu đạt? Có phải chăng giữa dòng đời tấp nập, với những lo toan bộn bề, với những bổn phận hằng ngày ta bị đưa vào vòng xoáy của cuộc đời, để rồi coi đó là điều hiển nhiên mà không nhận ra rằng: “ta khổ là do ta chưa biết từ bỏ”.

Mục đích đưa ta vào đời là Tạo Hóa muốn ta sống hạnh phúc giữa cuộc đời này. Tuy nhiên, không phải khi được hiện diện trên trái đất ta chỉ lo hưởng dùng mọi thứ xung quanh và chỉ biết đến mình, nhưng Tạo Hóa còn trao cho ta những bổn phận và trách nhiệm. Trước hết Ngài trao cho ta bổn phận làm chủ mọi loài dưới đất, kế đến Ngài trao cho ta trách nhiệm phải tiếp tục duy trì công cuộc sáng tạo của Ngài. Thánh Gioan đã quả quyết “Thiên Chúa là tình yêu”, vì thế trách nhiệm hàng đầu mà Thiên Chúa trao cho con người là sống yêu thương nhau. Xã hội loài người là một quần thể sống động, luôn cậy dựa vào nhau để phát triển. Trải qua quá trình lịch sử, cho ta nhận thấy rằng, sống ở trên thế gian này không có ai sống độc tài mà được hạnh phúc, nhưng phải biết kết nối với mọi người xung quanh.

Giữa dòng đời tấp nập, bàn chân ta vội bước để theo tiến trình phát triển của xã hội, ta chạy đua với những danh vọng mà quên mất căn tính của mình. Ta luôn muốn phần hơn về mình, dù biết rằng những thứ đó không phải là của ta. Khi ta yêu một ai đó, ta biết rằng họ không yêu ta nhưng ta cứ mãi cố chấp, ép buộc người ta cũng yêu ta như ta yêu họ. Khi ta ước muốn một thứ nào đó ta biết rằng ta không phù hợp với những thứ kia nhưng ta vẫn cố tình chiếm hữu cho bằng được. Dù có những lúc gạo đầy nhà, tiền đầy túi nhưng ta vẫn muốn tiếp tục vơ vét, ta ước rằng nhà ta to hơn nữa để ta có thể chiếm lấy mọi thứ về phần mình. Con người ta khi nhắc đến hai chữ “từ bỏ” ta cảm thấy bị dị ứng, khi nghe đến “từ bỏ” ta vội bỏ lơ, cố tình chạy trốn khỏi tiếng nói lương tâm đang thúc dục ta.

Người xưa dạy rằng muốn hạnh phúc thì phải biết từ bỏ, từ bỏ những thứ không thuộc về ta, để ta có thể sống an nhiên. Trong khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời, ta và người đó yêu nhau nhưng vì một lí do nào đó cả hai người cũng phải học cách buông bỏ để chọn lấy hạnh phúc cho mình. Sống trong gia đình luôn là điều tuyệt vời nhất của bất cứ ai, nhưng đến một lúc nào đó ta cũng phải học cách buông bỏ những quyến luyến để lên đường bước theo con đường của mình. Trong vũ trụ bao lao này, mỗi người sẽ có một con đường riêng của mình. Không ai có thể bước đi thay ta, không ai có thể sống hạnh phúc thay ta, dù cha mẹ ta có yêu thương ta nhưng các ngài cũng không thể sống thay ta dù chỉ một giây. Từ bỏ quả là điều khó khăn, không thể nói từ bỏ là bỏ ngay được nhưng đó là một quá trình nổ lực của ta. Từ bỏ cũng là một đức tính yêu thương, ta từ bỏ người không yêu mình là giải thoát cho họ, từ bỏ một điều gì đó để giúp đỡ người khác là yêu thương họ. Ta buông bỏ những quyến luyến để lên đường sống hạnh phúc là ta đã yêu thương người thân của ta.

Con người vốn dĩ yếu đuối và luôn tồn tại những dục vọng trong mình. Từ bỏ là đức tính tốt để giúp ta loại bỏ những dục vọng để thắng tiến bản thân. Từ bỏ là điều kiện cần thiết để giúp ta sống hạnh phúc. Và khi ta biết từ bỏ cũng là lúc ta nhận biết được vai trò của mình ở thế gian này, là sống yêu thương nhau. Quả vậy, tự mình ta khó có thể từ bỏ mọi lời mời gọi xung quanh, vì cám dỗ luôn đến với ta một cách ngọt ngào và êm ái. Bởi vậy, ta cần ngước trông lên Đấng đã đưa sinh ra ta, Đấng đã cất tiếng gọi ta vào đời, Đấng đã đoái nhìn đến ta khi ta còn trong lòng mẹ, để thưa lên lời khấn nguyện van nài. Để trong mọi ngày đời ta biết học cách từ bỏ từng giây phút.

Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2020

Mẹ
Từ thuở hồng hoang khắp cõi trần
Con là cát bụi chốn nhân gian
Ngài thương chọn gọi mời con tới
Vui với nhân gian hưởng phúc nhàn
Ngài tác tạo con trong dạ mẹ
Dệt nên ân nghĩa với tình thân
Tấm thân con, chảy dòng máu mẹ
Suốt cuộc đời, con mãi sống an

Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2020

Dâng Mẹ
Ve kêu vang tiếng rộn hè
Hoa kia nở rộ cùng khoe sắc màu
Chim trời hòa tấu cùng nhau
Làm nên khúc nhạc dâng tâu vua Trời
Mẹ ơi hoa đã nở rồi
Đoàn con kính Mẹ dâng lời ngợi khen
Đời con thân phận thấp hèn
Phận đời nghiệt ngã bao phen mê lầm
Mẹ ơi mẹ hãy thì thầm
Để đoàn con tránh tham lam cõi trần
Cõi đời tạm bợ lầm than
Phù vân tan biến gian trần chóng qua 
Mẹ ơi xin dạy lời ca
Trần gian kết nối thiên hà nguyện kinh
Ồn ào xin hãy lặng thinh
Để cho khắp chốn tường minh Ngôi Lời
Ngợi khen danh Thánh không ngơi
Trên tay tràng chuỗi dâng lời nguyện xin

Thứ Năm, 7 tháng 5, 2020

Ngỡ
Ngày đó gặp nhau anh cứ ngỡ
Ông tiên bà nguyệt đã giăng tơ
Kết nên sợi chỉ buộc nhau lại
Cùng dắt nhau về một bến mơ
Em biết chăng em giờ vỡ mộng
Hồn anh xao xuyến với nôn nao
Bởi lòng em đã về bên ấy
Để chốn nơi này anh mãi chờ

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2020

Ngộ Nhận

Ngài chẳng gọi sao còn cất tiếng
Mắt con mù cứ ngỡ điềm thiêng
Sao đành đùa giỡn phận đời con
Để mãi lênh đênh chẳng vững kiềng
Chân mỏi mắt mờ tìm chẳng thấy
Gian trần im tiếng chốn linh thiêng
Đành thôi chấp nhận kiếp con người 
Cũng bởi mù mờ ngộ tiếng truyền.