Từ Bỏ
Từ khi được sinh ra trong cõi đời, ta được Tạo Hóa ban cho ân phước làm chủ muôn loài. Con người được tự do hưởng dùng tất cả mọi thứ ở thế gian này. Tuy nhiên, đối với con người chẳng bao giờ no thỏa, luôn muốn giành lấy về mình phần hơn. Dù rằng bàn tay ta nhỏ bé chỉ chứa đựng được một chút nào đó nhưng hầu như ta không chấp nhận điều đó. Và ta luôn tìm đủ mọi cách nới rộng bàn tay của mình ra để vơ lấy tất cả những gì có thể.
Trong chuyến hành trình ở chốn dương gian này, có những lúc ta cảm thấy hạnh phúc tột cùng, có những lúc ta cảm thấy buồn chán tột độ. Hầu như trong một ngày sống của mình, ta cảm thấy buồn nhiều vui ít. Trong lòng ta luôn cảm thấy xao xuyến bất an vì một vấn đề nào đó. Niềm vui có chăng cũng chỉ ở với ta một lúc, tựa bóng câu qua cửa sổ, còn nỗi buồn thì cứ bám mãi lấy ta chẳng chịu rời. Có nhiều lúc ta tự hỏi, tại sao nỗi buồn lại chiếm khoảng thời gian sống của ta nhiều như vậy? Có phải đó là định mệnh của kiếp nhân sinh? Hay là vì một lí do nào đó mà lí trí hạn hẹp của ta chưa thể thấu đạt? Có phải chăng giữa dòng đời tấp nập, với những lo toan bộn bề, với những bổn phận hằng ngày ta bị đưa vào vòng xoáy của cuộc đời, để rồi coi đó là điều hiển nhiên mà không nhận ra rằng: “ta khổ là do ta chưa biết từ bỏ”.
Mục đích đưa ta vào đời là Tạo Hóa muốn ta sống hạnh phúc giữa cuộc đời này. Tuy nhiên, không phải khi được hiện diện trên trái đất ta chỉ lo hưởng dùng mọi thứ xung quanh và chỉ biết đến mình, nhưng Tạo Hóa còn trao cho ta những bổn phận và trách nhiệm. Trước hết Ngài trao cho ta bổn phận làm chủ mọi loài dưới đất, kế đến Ngài trao cho ta trách nhiệm phải tiếp tục duy trì công cuộc sáng tạo của Ngài. Thánh Gioan đã quả quyết “Thiên Chúa là tình yêu”, vì thế trách nhiệm hàng đầu mà Thiên Chúa trao cho con người là sống yêu thương nhau. Xã hội loài người là một quần thể sống động, luôn cậy dựa vào nhau để phát triển. Trải qua quá trình lịch sử, cho ta nhận thấy rằng, sống ở trên thế gian này không có ai sống độc tài mà được hạnh phúc, nhưng phải biết kết nối với mọi người xung quanh.
Giữa dòng đời tấp nập, bàn chân ta vội bước để theo tiến trình phát triển của xã hội, ta chạy đua với những danh vọng mà quên mất căn tính của mình. Ta luôn muốn phần hơn về mình, dù biết rằng những thứ đó không phải là của ta. Khi ta yêu một ai đó, ta biết rằng họ không yêu ta nhưng ta cứ mãi cố chấp, ép buộc người ta cũng yêu ta như ta yêu họ. Khi ta ước muốn một thứ nào đó ta biết rằng ta không phù hợp với những thứ kia nhưng ta vẫn cố tình chiếm hữu cho bằng được. Dù có những lúc gạo đầy nhà, tiền đầy túi nhưng ta vẫn muốn tiếp tục vơ vét, ta ước rằng nhà ta to hơn nữa để ta có thể chiếm lấy mọi thứ về phần mình. Con người ta khi nhắc đến hai chữ “từ bỏ” ta cảm thấy bị dị ứng, khi nghe đến “từ bỏ” ta vội bỏ lơ, cố tình chạy trốn khỏi tiếng nói lương tâm đang thúc dục ta.
Người xưa dạy rằng muốn hạnh phúc thì phải biết từ bỏ, từ bỏ những thứ không thuộc về ta, để ta có thể sống an nhiên. Trong khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời, ta và người đó yêu nhau nhưng vì một lí do nào đó cả hai người cũng phải học cách buông bỏ để chọn lấy hạnh phúc cho mình. Sống trong gia đình luôn là điều tuyệt vời nhất của bất cứ ai, nhưng đến một lúc nào đó ta cũng phải học cách buông bỏ những quyến luyến để lên đường bước theo con đường của mình. Trong vũ trụ bao lao này, mỗi người sẽ có một con đường riêng của mình. Không ai có thể bước đi thay ta, không ai có thể sống hạnh phúc thay ta, dù cha mẹ ta có yêu thương ta nhưng các ngài cũng không thể sống thay ta dù chỉ một giây. Từ bỏ quả là điều khó khăn, không thể nói từ bỏ là bỏ ngay được nhưng đó là một quá trình nổ lực của ta. Từ bỏ cũng là một đức tính yêu thương, ta từ bỏ người không yêu mình là giải thoát cho họ, từ bỏ một điều gì đó để giúp đỡ người khác là yêu thương họ. Ta buông bỏ những quyến luyến để lên đường sống hạnh phúc là ta đã yêu thương người thân của ta.
Con người vốn dĩ yếu đuối và luôn tồn tại những dục vọng trong mình. Từ bỏ là đức tính tốt để giúp ta loại bỏ những dục vọng để thắng tiến bản thân. Từ bỏ là điều kiện cần thiết để giúp ta sống hạnh phúc. Và khi ta biết từ bỏ cũng là lúc ta nhận biết được vai trò của mình ở thế gian này, là sống yêu thương nhau. Quả vậy, tự mình ta khó có thể từ bỏ mọi lời mời gọi xung quanh, vì cám dỗ luôn đến với ta một cách ngọt ngào và êm ái. Bởi vậy, ta cần ngước trông lên Đấng đã đưa sinh ra ta, Đấng đã cất tiếng gọi ta vào đời, Đấng đã đoái nhìn đến ta khi ta còn trong lòng mẹ, để thưa lên lời khấn nguyện van nài. Để trong mọi ngày đời ta biết học cách từ bỏ từng giây phút.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét