Thứ Năm, 23 tháng 4, 2020

Ca Ngợi

Tất cả thinh không Ngài sáng tạo
Muôn sao tinh tú nhảy reo hò
Khắp nơi dương thế nào ca tụng 
Sông núi hồn thiêng mãi kính thờ.

Chúa ở trên ngai đang đoái đến
Muôn dân vạn nước chốn sang hèn
Tung hô dâng tiến lời ca ngợi
Phủ phục tôn thờ đợi lộc Thiên.

Muôn dân muôn nước đang mong đợi
Ân lộc Ngài ban chan chứa đời
Đền Thánh nơi đây Ngài trú ngụ
Thánh ân tuôn đổ mãi không thôi

Tiến vào đền Thánh nào ca ngợi
Vạn tiếng tung hô dâng tới Trời
Mở rộng lòng ngay ta đón nhận
Bởi Ngài đã thấu phận con người.



Thứ Tư, 22 tháng 4, 2020

Tình Thế!

Chúng đang tự mãn gian ngoa
Coi thường thần thánh bắc loa rao truyền. 
Tụng ca mình đấng tinh tuyền
Oai phong tự mãn luyên thuyên về mình.
Ơn lành do Đấng vô hình
Trao ban ân huệ dân tình an nhiên.
Ngắm xem vũ trụ dịu hiền
Nơi nào chẳng có tay Thiên tra vào.
Nhưng sao bây vẫn tự hào
Coi mình cứu thế trên cao giáng trần.
Bao phen bây phá nhân gian
Đẩy đưa dân nước lầm than khốn cùng.
Giờ đây bây vẫn oai hùng
Có ngày quả báo đường cùng trốn đâu?

Thứ Ba, 21 tháng 4, 2020

Buồn!
Đời mà! Nào ai có thể tránh được những nỗi buồn của kiếp người. Buồn đến bất chợt và ra đi một cách vô tình. Nỗi buồn đến từ đâu? Có những nỗi buồn ta biết được xuất phát điểm, nhưng cũng có những nỗi buồn ta cũng chẳng rõ vì nó đến một cách mập mờ và vương phải ta như một cuộc tình lượn lờ. Cuộc đời có nhiều điều làm ta phải buồn, khi ta gặp một sự cố nào đó, khi ta bị dang dở một cuộc tình, hay khi ta phải sống trong cảnh chia ly. Nỗi buồn cũng đến vào những ngày trời không có nắng, khi mây đen kéo đến vây kín cả bầu trời, khi những giọt mưa vô tình rơi ngoài sân cỏ cũng có thể làm ta buồn. Thiết nghĩ rằng nỗi buồn phải luôn tồn tại trong thực tại của con người, vì nó giúp ta nhận ra ta yếu đuối, nó giúp ta nhận ra ta sống phải cần các mối tương quan. Mối tương quan với trời, những hơi thở hằng ngày giúp ta duy trì cuộc sống, những giọt mưa hay ánh nắng, hay khi ta nằm giữa trời đất bao la ngước mắt lên trời ta thấy mình nhỏ bé giữa vũ trụ bao la này, ta thấy mình cần phải “sống với trời”. Mối tương quan với người, khi sinh ra ta đã có các mối tương quan của mình, ta có cha mẹ, có anh chị em, có người thân, hàng xóm. Lớn lên khi biết chạy nhảy tung tăng với đời, ta có bạn bè để cùng vui buồn, khi buồn ta có bạn để nhậu, khi vui ta cũng có bạn để nhậu. Nỗi buồn giúp ta nhận ra được nhiều điều trong kiếp sống nhân sinh này, nhưng khi đang sống với nó và để cố thoát ra khỏi nó quả là một điều khó khăn đối với ta. Nhiều khi ta phải chờ thời gian xóa nhòa đi tất cả, hay là có những nỗi buồn chỉ cần sau một giấc ngủ cũng làm ta quên đi. Nỗi buồn là một loại cảm xúc, nó đến một cách bất chợt, ta có thể đuổi nó đi xa được hay không là tùy vào lí trí của mình. Nó đến nhanh hay chậm là khi ta đối diện với nó ta cố chạy trốn nó hay là biết đối diện để đối thoại và tìm ra cách thức loại bỏ nó.
(By: Hope, ngày 07/04/2020)
ĐỨC HẠNH!
Sống trong đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không? (Trịnh Công Sơn) Để gió cuốn đi đến mọi ngóc nghách của cuộc đời. Giữa bao la đất trời, có biết bao nhiêu loài hoa được mọc lên, mỗi bông hoa có màu sắc và mùi vị khác nhau. Hoa luôn khoe mình giữa vũ trụ mênh mông, không lui sâu để nép mình và hương hoa luôn được tỏa đi theo cơn gió, gió mang hương hoa đến mọi nơi, từ lầu hoa đài các cho đến nhà tranh đơn sơ.

Con người cũng tựa như các loài hoa, được Tạo Hóa sinh vào đời, sống hiên ngang giữa trời đất không phải chui rúc trong hang sâu như các loài rắn, chuột...vv. Đặc trưng của hoa là màu sắc bên ngoài và mùi hương của nó. Màu sắc của nó dù có đẹp đến bao nhiêu có làm ta vương vấn ra sao thì cũng chỉ một chút thoáng qua nhưng mùi hương của hoa mới làm ta mãi vấn vương lưu luyến, vì khi ngửi thấy mùi hương của hoa làm ta phải đi tìm, để biết được đó là loại hoa gì. Con người cũng vậy, cũng có nét đặc trưng riêng. Nét đặc trưng đó phải chăng là hình dáng thon gọn, những đường cong mỹ miều, hay là một thân hình cường tráng men lì? Trong nhân gian có câu rằng: “trâu chết để da, người chết để tiếng”. Nghĩa là con trâu dù có chết thì bộ da của nó vẫn được dùng vào một việc có ích lâu dài, người ta sau khi chết sẽ không bị lãng quên nếu để lại được danh thơm tiếng tốt. Có thể nói rằng hương thơm của con người chính là đức hạnh. Vì khi có đức hạnh mọi lời nói, hành động của con người đều mang một giá trị nhân văn hết sức cao cả.

Thời cổ đại, các bậc thánh nhân đều cho rằng đức là điều kết nối con người với trời và với người. Và đức là sự lòng lành của con người; nết tốt của mỗi người ấy là hạnh. Lòng lành ấy được ban rải khắp mọi nơi, nết tốt ấy làm gương mẫu cho xã hội.  Trong bất cứ xã hội nào, quan niệm của con người có thể thay đổi, nhưng tiêu chuẩn làm người kỳ thực là không đổi. Dù ít hay nhiều, tiêu chuẩn đức hạnh vẫn luôn tồn tại trong mỗi chúng ta, là tiêu chuẩn để đánh giá tốt xấu, đúng sai. Cho dù người ta có cố ý giẫm đạp lên tiêu chuẩn này thì cũng mơ hồ hiểu được đạo lý trong đó. Bởi vì lương tâm luôn tồn tại trong mỗi người, chỉ là đối với mỗi người nó ở vị trí nào. Ở chốn nhân gian này, không có gì là tình cờ cũng không có gì là bất ngờ, mọi thứ ta có được không tự nhiên mà đến, những phải trải qua một quá trình tìm kiếm và lượn nhặt. Đức hạnh cũng vậy, dẫu biết rằng cổ nhân có câu “nhân chi sơ tính bản thiện”, bản chất con người luôn hướng tới điều thiện nhưng nếu ta không biết tu dưỡng rèn luyện mà buông thả cho các dục vọng trong ta cứ lớn dần thì ta sẽ trở thành những kẻ bất hạnh.

Có hay chăng một đức hạnh đứng yên (chỉ co cụm với chính mình)? Có hay chăng một đức hạnh luôn bàng quan trước tình nhân thế thái, trước những mảnh đời bất hạnh, trước những nghịch cảnh của xã hội? Nếu ai đó nói rằng đức hạnh của tôi luôn ở trong tâm, trời sẽ thấu rõ lòng tôi, tôi không nhất thiết phải hành động để đức hạnh được sáng tỏ. Thật vậy, nếu có một đức hạnh đứng yên thì đó không phải là một đức hạnh thuần túy nhưng đó là kiểu đức hạnh theo ngôn ngữ riêng của một ai đó. Quả vậy, hương thơm của đức hạnh chính là hành động vì khi ta có đức hạnh tức là ta biết nhìn lên trời để hướng về thượng trí và ta biết kết nối với người để trao yêu thương. Là con người ai cũng mong muốn yêu và được yêu vì thế có một vĩ nhân đã nói rằng “nếu ta muốn người ta làm điều gì đó cho mình thì trước hết mình phải làm điều ấy cho họ”. Vì thế trước khi ta muốn được yêu thương thì ta phải yêu thương người khác, yêu thương người khác không đơn thuần chỉ trên môi miệng nhưng phải thể hiện bằng những hành động cụ thể của mình. Ta nói ta yêu người nhưng ta chỉ đứng nhìn khi người ta đau khổ và chỉ nói lời yêu nhưng không chạy đến bên họ, ân cần trao gửi những cử chỉ yêu thương, thì đó có được gọi là tình yêu chăng, có được gọi là người có đức hạnh không? Có phải chăng đức hạnh luôn luôn phải hành động để mọi nết tốt của ta luôn đến được với người?

Thế giới hôm nay có biết bao nhiêu điều bất hạnh xảy đến với con người. Thiên tai lũ lụt mỗi năm thêm khắc nghiệt, con người coi thường nhân mạng, hận thù được giải quyết bằng bạo lực. Đặc biệt hiện nay, toàn thể nhân loại đang phải đối diện với con virus Vũ Hán, từ khi nó xuất hiện nó đã cướp đi hàng nghàn sinh mạng. Con virus này người ta nghi ngờ rằng đây là sản phẩm của những kẻ thiếu đức hạnh, những kẻ gạt bỏ lương tâm, bất chấp luân thường đạo lý để đạt được mục đích riêng. Con virus đó đã gây nên bao cảnh đau thương, những tiếng than khóc, kêu cứu vọng tới trời xanh, vì vương phải nó hay vì không có thiết bị y tể để bảo hộ và thiếu lương thực, thực phẩm một cách trầm trọng. Trước những nghịch cảnh như thế một số người bàng quan, họ không quan tâm đến tình cảnh chung, chỉ biết chăm lo cho bản thân mình. Họ thừa cơ để trục lợi, khẩu trang tăng giá, thực phẩm đắt đỏ, giá điện tăng cao, người người chen lấn để giành giật thực phẩm trong các siêu thị. Có phải chăng đây là lúc cái đức lên tiếng, cái hạnh vào đời, để xây dựng lại trật tự sống, xây dựng lại tình thương để giảm bớt tiếng than khóc ai oán.

Thật vậy, hơn lúc nào hết đây là lúc cấp thiết để đưa hương thơm của đức hạnh bay vào đời, là lúc dùng những ngọn gió để mang đức hạnh đến với mọi ngóc nghách của cuộc đời. Từ đồng quê cho đến thành thị, từ kẻ hèn cho tới người giàu sang đều phải giang tay kết nối đức hạnh đưa hành động yêu thương vào đời. Lúc này đây mọi phẩm chất của đức hạnh được thể hiện qua những hình ảnh, các y bác sĩ quên mình không màng tới sự sống chết để cứu chữa các bệnh nhân, các nam thanh nữ tú, những người thiện tâm ra đường phát từng khẩu trang, mang từng túi gạo đến cho những người cần. Nhà nhà nối lửa yêu thương bằng những củ sắn, củ khoai trao cho nhau để duy trì sự sống. Những ông cố bà già, cho tới các em bé quỳ gối cầu nguyện trước Thượng Đế để xin Ngài thương ban bình an trên tất cả mọi người. Trong mọi hoàn cảnh đức hạnh sẽ lên tiếng bằng hành động, đặc biệt là trong những nghịch cảnh của cuộc đời hương thơm của hành động tốt sẽ minh chứng và tỏ rõ cho những ai có đức hạnh.

Hương thơm của con người là đức hạnh, hương thơm của đức hạnh là hành động. Sống trên đời cần có đức hạnh để kết nối con người với trời và với người. Vì con người là một quần thể sống có mối dây liên hệ khăng khít với nhau. Trong lúc này đây, trong lúc con virus Vũ Hán đang hoành hành chắc ai cũng thấy được rằng, không ai được phép ích kỷ, nếu mình ích kỷ mình không thể sống được môt mình, nếu mình không yêu thương thì chính mình và mọi người sẽ bị ảnh hưởng. Vì vậy đức hạnh là điều tối cần của con người, mong sao mọi người nhận rõ để cùng nhau nối dài yêu thương.
(By: Hope, ngày 08/04/2020)
Bận lòng!
Ngay từ thuở ban đầu tạo dựng, Thiên Chúa đã mời gọi con người tiếp tục công trình sáng tạo của Ngài. Ngài mời gọi con người làm chủ trái đất, phát triển nòi giống, chăm sóc thiên nhiên và tiếp tục duy trì, phát triển kỳ công Ngài đã dựng nên. Tuy nhiên, con người vẫn còn mãi mê với chính mình mà quên đi lệnh truyền Chúa đã ban.

Trải qua quá trình lịch sử con người vẫn được Thiên Chúa yêu thương, Ngài vẫn luôn ở bên con người để tiếp tục đồng hành và dạy dỗ họ. Suốt quá trình lịch sử Ngài mời gọi con người bận lòng cùng Ngài với các giá trị đạo đức, lề luật và tình yêu. Tuy nhiên, con người luôn đáp trả lại bằng những trái nghịch và lỗi phạm. Và rồi đến một ngày con Thiên Chúa giáng trần, khi xuống thế Ngài mang một niềm hy vọng, mong sao kéo con người quay về với Thiên Chúa, mong sao khi Ngài đến con người sẽ biết bận lòng cùng Ngài để quay lại với trật tự ban đầu là sống với Thiên Chúa để cùng yêu thương nhau. Ngày con Thiên Chúa giáng trần cả triều thần thiên quốc hoan hỷ vui mừng, thiên thần loan báo tin mừng trọng đại, tiếng trống kèn vang được các thiên thần nổi lên để mừng vui cho cái vui của nhân loại. Nhưng trái nghịch với cảnh vui mừng của triều thần thiên quốc, con người thờ ơ lạnh nhạt, ngay lúc đó con người đã gạt bỏ vị cứu tinh của mình qua một bên, để Ngài phải sinh ra trong cảnh giá rét giữa trời đông lạnh lẽo.

Trải qua ba mươi ba năm sống với con người, con thiên Chúa luôn bận lòng với con người mỗi ngày. Ngài bận lòng vì vẫn còn những kẻ nghèo đói, những người cô thế cô thân, những người thấp cổ bé miệng. Ngài bận lòng với những kẻ bệnh hoạn tật nguyền, những người không ai chăn dắt hướng dẫn. Ngài bận lòng với những cô gái điếm chưa sám hối, những kẻ thu thuế chưa quay về chính lộ. Ngài bận lòng vì những biệt phái, luật sĩ vẫn còn tự hào mình là chuẩn mực đạo đức để mọi người phải noi theo. Ngài bận lòng đến đổ lệ khi Ladaro chết, khi nhìn công trình đền thờ Giêsusalem sau này sẽ bị tan tác. Ngài còn bận lòng vì người ta chưa nhận biết Thiên Chúa là tình yêu, chưa nhận ra bộ mặt yêu thương của Ngài để biết chạy đến bên Ngài như những đứa con đến bên cha mình. Ngài bận lòng vì niềm tin của con người vẫn còn yếu kém, các môn đệ lúc đó theo Ngài chỉ vì cái danh trần thế, Ngài bận lòng vì trong nhóm mười hai chưa đoàn kết vì địa vị trần gian. Ngài bận lòng khi Phê-rô chối mình, khi Giu-đa bán mình.

Những nỗi ưu tư của Ngài, những bận lòng ấy Ngài đã đưa đến hành động là chấp nhận bước vào cuộc khổ nạn để cứu chuộc con người thoát khỏi mọi tội lỗi. Nhưng những nỗi bận lòng của Ngài được đáp trả bằng những lời nói dối, những hành động phản bội. Trong  vườn Gethsemani khi Ngài bị bắt các môn đệ bỏ chạy toán loạn, những kẻ mới hôm nào đó được Ngài chữa lành bây giờ lên tiếng hãm hại Ngài. Những đòn roi vô cớ dáng xuống trên thân xác của Ngài, những chứng gian vô tình, lạnh lùng sỉ vả vào mặt Ngài. Ngài vẫn im lặng chấp nhận, Ngài vẫn luôn cầu nguyện cho họ, dù có đòn roi, dù có rách nát cả thân mình ra, Ngài vẫn tỏ ánh mắt yêu thương nhìn Phê-rô. Tuy nhiên, khi trên đường vác cây Thập Giá lên núi nọ, đã có ai ở xung quanh đó để bận lòng với sức nặng của Thập Giá không? Các môn đệ đâu cả rồi? Những người mới hôm nào đó nhận được ơn chữa lành đâu? Mọi người đã đi đâu cả rồi, hay vẫn còn đó, vẫn còn lẫn trốn trong đám đông chỉ biết đứng từ xa để nhìn Ngài vác Thập Giá một mình.

Khi Ngài vác Thập Giá có mấy người bận lòng cùng Ngài, lúc đó chỉ có mấy người phụ nữ yêu mến Ngài đứng ngoài khóc thương Ngài. Có một người mẹ luôn hành trình cùng Ngài trong mọi chặng đường của cuộc tử nạn, có một bà mẹ hiên ngang bước ra gặp con của mình để an ủi, có một Vê-rô-ni-ca dũng cảm bước ra bất chấp sự táo tợn của bọn lính để trao khăn cho Người lót mặt. Và cũng còn lại một con người biết bận lòng cùng Chúa, biết bận lòng trước tình yêu để rồi bất chấp gánh nặng của Thập Giá để vác đỡ cùng Ngài một đoạn đường. Người đó tên là Xi-môn, ông chỉ là người ngoại giáo, lúc đó ông chưa phải là người theo Chúa như các môn đệ. Nhưng khi ông dám bước ra để đỡ Thánh Giá cho Chúa, chắc chắn ông cũng đã biết một chút về Chúa và có niềm tin vào Ngài. Không ai lại bất chấp nguy hiểm đi giúp đỡ một tên gian phi, một kẻ tội lỗi đáng bị người đời lên án. Không ai lại dám bận lòng giúp đỡ, khi xung quanh người đó là những tên lính hung tợn, và có một đám đông dữ tợn như muốn lột da xẻo thịt. Vậy thì, chắc rằng ông Xi-môn đã tìm hiểu về Chúa, đã từng nghe Ngài giảng, đã từng chứng kiến việc Ngài làm, đã âm thầm tin Ngài là con Thiên Chúa, để rồi giờ phút đau thương nhất của Chúa, ông biết bận lòng cùng Ngài.

Giữa cuộc đời lắm bon chen, cùng với sự xô bồ để rồi con quên mất mình là con của Chúa, đã chịu biết bao ân huệ mà Ngài đã ban xuống cho con. Nhưng con chưa một lần biết bận lòng cùng Chúa giữa những nghịch cảnh của xã hội, chưa một lần bận lòng vì những đòn roi Ngài đã chịu. Chưa một lần bận lòng trước sức nặng của Thập Giá mà Ngài đã vác, chưa một lần bận lòng trước tiếng kêu “khát” mà Ngài đã thốt lên trên Thánh Giá.
(Thứ 6 tuần Thánh, ngày 10-04-2020)
Bạn - Nhậu!

Giữa vũ trụ mệnh mông này, con người được hiện diện và sinh sống, dù con người chỉ chiếm 0,01% sự sống trên trái đất nhưng dường như con người chiếm vị thế cao hơn mọi loại trên trái đất. So với mọi loại sinh sống trong trời đất bao la này, con người là loài ưu việt nhất. Bởi vì con người được Tạo Hóa đưa vào đời để làm chủ trái đất, và tiếp tục duy trì, phát triển những điều tốt đẹp. Đạo xưa dạy rằng, con người luôn mang trong mình một phẩm chất, đó được gọi là “đức” của con người. Và “đức” là điều kết nối con người với trời và với nhau.

Sau chín tháng mười ngày trong dạ mẹ, mỗi người được Tạo Hóa mời gọi vào đời để sống với các mối tương quan của mình. Trước tiên con người được mời gọi nhìn lên trời để luôn biết kết nối với trời, từ đó để biết rằng tâm phải hướng lên để lòng luôn biết ở với người. Khi đã biết nhìn lên, đã biết rằng giữa trời đất bao la này dù luôn ở bất cứ nơi đâu, dù đi đến tận cũng cõi đất con người luôn được “Trời” dõi bước và ở cùng. Khi đã biết những điều đó rồi, con người được mời gọi vào sống với đời để kết nối ta với người, để tạo nên các mối tương quan thân thiết. Mối tương quan đầu tiên ta được đón nhận và kết nối đó là các mối tương quan trong gia đình, họ hàng, hàng xóm láng giềng. Đến một lúc nào đó ta biết chạy nhảy, bay vào đời với đôi cánh của mình, ta gặp được những người bạn, những người bạn đó có thể là xả giao, cũng có thể là tri âm, tri kỷ.

Lúc còn bé ta cùng chúng bạn vui đùa trên sân cỏ, vui đùa dưới bóng tre làng vào những ngày nắng nóng. Có những lúc hiếu kỳ ta rủ nhau chui rúc vào cột rơm của nhà hàng xóm, trèo lên chuồng bò của nhà nọ để chơi trốn tìm. Lúc đó ta luôn có những người bạn cùng lớn với tuổi thơ, sau này lớn lên mỗi người một phương, mỗi người một con đường và rồi sẽ còn sót lại bao nhiêu người bạn tuổi thơ đó để trở thành tri kỷ trên đường đời này. Bạn, lúc nhỏ ta chỉ cho nhau những trò chơi, chia sẻ cho nhau từng cái kẹo, cùng ăn chung một que kem nhưng đến khi lớn lên một chút, khi đã biết suy nghĩ ta cùng chia sẻ cho nhau những khó khăn trong cuộc sống. Tau yêu đứa nớ mà hắn không để ý đến tau, tau không thích con nớ mà hắn lại thích tau, tau bị bồ đá mi à. Và còn bao nhiêu điều khác bạn và ta cùng tâm tư kể chuyện trong đêm khuya với nhau nữa.

Từ những nỗi buồn vui trong đời, ta đến với nhau và rồi trở thành tri kỷ nhưng khi đã trở thành tri kỷ rồi, mà không có chén rượu, chén bia với nhau thật là nhạt nhẽo. Dù là những người không biết uống rượu, bia hay là những người biết uống chắc đã từng nghe câu “nam vô tửu như kỳ vô phong”. Có nghĩa là đàn ông mà không biết nhậu thì như lá cờ đứng giữa trời không có gió, luôn ủ rủ không vui tươi với đời được. Tuy nhiên, để trở thành những người bạn nhậu thực thụ với nhau không đơn giản khi thấy người ta đang nhậu ở bàn bên cạnh ta lại chúc một ly bia rồi cùng nhau hô hào, một hai ba zô, hai ba zô, ba hai uống, uống là phải uống cho hết không uống hết tau khinh. Trở thành “bạn nhậu” không phải như thế, mà để trở thành “bạn nhậu” với nhau để cùng ngồi với nhau từ ngày cho đến đêm, từ đêm cho tới sáng, phải là những người hiểu nhau, hay được gọi là tri kỷ của nhau.

Đến với nhau để trở thành những tri kỷ rồi trở thành những người “bạn nhậu”, cũng có thể là những người bạn ở với ta từ nhỏ đến khi trưởng thành, cũng có thể là những người bạn, nhờ một mối tương quan nào đó bên ngoài xã hội mà trời se duyên cho ta và họ được gặp nhau. Khi đã là “bạn nhậu” với nhau, khi đã cùng ngồi chung bàn với nhau để rồi cùng nói chuyện với nhau về mọi ngóc ngách của cuộc đời, lúc đó giữa hai người sẽ không tồn tại những giận hờn vụt vặt, những ít kỷ đan xen. Dù có khi có chút men vào trong người, lời nói của ta có thể khó nghe một chút, lời nói đó đôi khi có chút “khích tướng” nhưng đối với nhau đó chỉ là những lời thoáng qua để rồi vẫn cùng nhau cười, ôm nhau một cái, rồi sau đó “mi phải uống cho hết ly, hay mi phải tự phạt một lon”. Rượu bia là quà tặng mà Tạo Hóa ban cho con người để người ta có thể thưởng thức sự say mê đó một cách kỳ diệu.

Có câu rằng “người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh” nhưng còn sống bởi các giá trị tinh thần khác nữa. Nếu mỗi ngày sống của ta cơm ba bữa, áo quần mang cả ngày, giai điệu đó cứ lặp đi lặp lại mãi suốt cuộc đời thì đời tẻ nhạt biết bao nhiêu. Vì thế những thứ “men” là điều tốt để kết nối với nhau để tạo nên những giá trị tinh thần, qua đó tình bạn được kết nối. Tuy nhiên, phải biết dừng đúng lúc, phải biết mình, và phải biết đủ, để những thứ men đó không trở thành những điều xấu xa. Rượu bia cũng đã gây nên bao nhiêu tác hại đau thương cho con người, gia đình ly tan, con cái tha phương. Trên mặt báo mỗi ngày không thiếu những tin tức vì chút men trong người mà giết nhau, coi thường nhân phẩm của nhau. Có thể nói rằng, điều gì tồn tại trong thế giới vật chất này cũng có hai mặt của nó. Vì thế nhậu, phải nhậu đúng cách, biết thưởng thức, biết dùng nó để kết nối để các mối tương quan được gắn chặt. Đừng uống rượu, bia để cho no, cho oai và để khẳng định rằng ta vô địch thiên hạ trong chốn “men trường” này.

Là “bạn nhậu” thì luôn luôn biết kết nối với trời và với nhau. Để từ đó ta không quá lạm dụng men rượu nhưng dùng nó để đến và hiểu nhau. Trong thế giới mênh mông này có biết bao nhiêu điều kỳ vĩ mà Tạo Hóa ban tặng cho con người, chút rượu, chút bia tưởng chừng là kẻ thù nhưng nếu ta biết tận hưởng thì đó quả là một điều tuyệt vời. Nhưng ta cũng đừng quá chìm trong sự lâng lâng của nó mà nghĩ rằng nó vô hại. Người ta thường nói rằng, cái gì quá cũng không tốt, vì thế biết đủ mới là sự thông tuệ.

(By: Hope, ngày 13/04/2020)
Sự Đời!
Từ khi chúng nó lên ngôi
Xây nhà cướp của phá chòi người ta
Dân oan chỉ biết lo ra
Nép sau khung cửi nhìn nhà nát tan
Giờ đây chúng phá hoang tàn
Chẳng nơi nương tựa nhãn quan khuất mờ
Chúng giờ đúc tượng tôn thờ
Khua môi múa mép cao rao về mình
Miễn sao mọi thứ an bình
Ăn no cái bụng mặt phình tính sau
Vòng tròn lao lí vàng thau
Chúng không còn sợ hùa nhau cười trừ
Luật kia chúng nó cầm tù
Ai mà lên tiếng chọt mù mắt ngay
Sĩ phu chiếu sáng ban ngày
Cùng nhau lên tiếng lí ngay góp bàn
Vậy mà chúng nó làm càn
Đánh đập bắt nhốt cho tan tác nhà
Trời ơi trời có biết là
Ở đây dân chúng nhà nhà tang thương
Xin nhìn đến kẻ thê lương
Chữa lành an ủi kiếp người bi ai
(By: Hope, ngày 23/04/2020)


Tình Cha!
Đất trời vũ trụ bao la
Tình Ngài tuôn đổ hải hà biển khơi
Mong sao con sớm vào đời
Ra đi tìm đến mảnh đời thương đau
Nhưng sao con mãi âu sầu
Tìm đường thoái thác lui sâu nép mình 
Chúa ơi xin hãy thương tình
Nguôi cơn thịnh nộ tận tình bảo ban
Con đây còn lắm bất toàn
Đam mê danh lợi lo toan phận mình
Từ đây con quyết quên mình
Để tâm trong sáng nép mình bên cha
Tình cha biển rộng bao la
Đổ tràn ân phúc bao la đất trời 
Từ nay con sẽ vào đời
Cao rao tình Chúa trọn đời thương con.
(By: Hope, ngày 22/04/2020)
Tình Đời!
Sáng ra ngồi ngẫm sự đời
Tình nhân thế thái xa vời lắm thay
Tình người nay đậu mai bay
Làm sao tỏ hết lòng ngay một phần
Ai kia thấu rõ vài phần
Xin bày cho sáng phân vân trong lòng
Kẻo lòng này nặng thân mong
Đêm trường thao thức tấm lòng bất an
Trời xanh giải nghĩa nhân gian
Am tường nhân thế tình thân chốn này
Ánh dương ơi chiếu khách này
Để cho thấu rõ lòng ngay rạch ròi 
(By: Hope, ngày 21/04/2020)