Bận lòng!
Ngay từ thuở ban đầu tạo dựng, Thiên Chúa đã mời gọi con người tiếp tục công trình sáng tạo của Ngài. Ngài mời gọi con người làm chủ trái đất, phát triển nòi giống, chăm sóc thiên nhiên và tiếp tục duy trì, phát triển kỳ công Ngài đã dựng nên. Tuy nhiên, con người vẫn còn mãi mê với chính mình mà quên đi lệnh truyền Chúa đã ban.Trải qua quá trình lịch sử con người vẫn được Thiên Chúa yêu thương, Ngài vẫn luôn ở bên con người để tiếp tục đồng hành và dạy dỗ họ. Suốt quá trình lịch sử Ngài mời gọi con người bận lòng cùng Ngài với các giá trị đạo đức, lề luật và tình yêu. Tuy nhiên, con người luôn đáp trả lại bằng những trái nghịch và lỗi phạm. Và rồi đến một ngày con Thiên Chúa giáng trần, khi xuống thế Ngài mang một niềm hy vọng, mong sao kéo con người quay về với Thiên Chúa, mong sao khi Ngài đến con người sẽ biết bận lòng cùng Ngài để quay lại với trật tự ban đầu là sống với Thiên Chúa để cùng yêu thương nhau. Ngày con Thiên Chúa giáng trần cả triều thần thiên quốc hoan hỷ vui mừng, thiên thần loan báo tin mừng trọng đại, tiếng trống kèn vang được các thiên thần nổi lên để mừng vui cho cái vui của nhân loại. Nhưng trái nghịch với cảnh vui mừng của triều thần thiên quốc, con người thờ ơ lạnh nhạt, ngay lúc đó con người đã gạt bỏ vị cứu tinh của mình qua một bên, để Ngài phải sinh ra trong cảnh giá rét giữa trời đông lạnh lẽo.
Trải qua ba mươi ba năm sống với con người, con thiên Chúa luôn bận lòng với con người mỗi ngày. Ngài bận lòng vì vẫn còn những kẻ nghèo đói, những người cô thế cô thân, những người thấp cổ bé miệng. Ngài bận lòng với những kẻ bệnh hoạn tật nguyền, những người không ai chăn dắt hướng dẫn. Ngài bận lòng với những cô gái điếm chưa sám hối, những kẻ thu thuế chưa quay về chính lộ. Ngài bận lòng vì những biệt phái, luật sĩ vẫn còn tự hào mình là chuẩn mực đạo đức để mọi người phải noi theo. Ngài bận lòng đến đổ lệ khi Ladaro chết, khi nhìn công trình đền thờ Giêsusalem sau này sẽ bị tan tác. Ngài còn bận lòng vì người ta chưa nhận biết Thiên Chúa là tình yêu, chưa nhận ra bộ mặt yêu thương của Ngài để biết chạy đến bên Ngài như những đứa con đến bên cha mình. Ngài bận lòng vì niềm tin của con người vẫn còn yếu kém, các môn đệ lúc đó theo Ngài chỉ vì cái danh trần thế, Ngài bận lòng vì trong nhóm mười hai chưa đoàn kết vì địa vị trần gian. Ngài bận lòng khi Phê-rô chối mình, khi Giu-đa bán mình.
Những nỗi ưu tư của Ngài, những bận lòng ấy Ngài đã đưa đến hành động là chấp nhận bước vào cuộc khổ nạn để cứu chuộc con người thoát khỏi mọi tội lỗi. Nhưng những nỗi bận lòng của Ngài được đáp trả bằng những lời nói dối, những hành động phản bội. Trong vườn Gethsemani khi Ngài bị bắt các môn đệ bỏ chạy toán loạn, những kẻ mới hôm nào đó được Ngài chữa lành bây giờ lên tiếng hãm hại Ngài. Những đòn roi vô cớ dáng xuống trên thân xác của Ngài, những chứng gian vô tình, lạnh lùng sỉ vả vào mặt Ngài. Ngài vẫn im lặng chấp nhận, Ngài vẫn luôn cầu nguyện cho họ, dù có đòn roi, dù có rách nát cả thân mình ra, Ngài vẫn tỏ ánh mắt yêu thương nhìn Phê-rô. Tuy nhiên, khi trên đường vác cây Thập Giá lên núi nọ, đã có ai ở xung quanh đó để bận lòng với sức nặng của Thập Giá không? Các môn đệ đâu cả rồi? Những người mới hôm nào đó nhận được ơn chữa lành đâu? Mọi người đã đi đâu cả rồi, hay vẫn còn đó, vẫn còn lẫn trốn trong đám đông chỉ biết đứng từ xa để nhìn Ngài vác Thập Giá một mình.
Khi Ngài vác Thập Giá có mấy người bận lòng cùng Ngài, lúc đó chỉ có mấy người phụ nữ yêu mến Ngài đứng ngoài khóc thương Ngài. Có một người mẹ luôn hành trình cùng Ngài trong mọi chặng đường của cuộc tử nạn, có một bà mẹ hiên ngang bước ra gặp con của mình để an ủi, có một Vê-rô-ni-ca dũng cảm bước ra bất chấp sự táo tợn của bọn lính để trao khăn cho Người lót mặt. Và cũng còn lại một con người biết bận lòng cùng Chúa, biết bận lòng trước tình yêu để rồi bất chấp gánh nặng của Thập Giá để vác đỡ cùng Ngài một đoạn đường. Người đó tên là Xi-môn, ông chỉ là người ngoại giáo, lúc đó ông chưa phải là người theo Chúa như các môn đệ. Nhưng khi ông dám bước ra để đỡ Thánh Giá cho Chúa, chắc chắn ông cũng đã biết một chút về Chúa và có niềm tin vào Ngài. Không ai lại bất chấp nguy hiểm đi giúp đỡ một tên gian phi, một kẻ tội lỗi đáng bị người đời lên án. Không ai lại dám bận lòng giúp đỡ, khi xung quanh người đó là những tên lính hung tợn, và có một đám đông dữ tợn như muốn lột da xẻo thịt. Vậy thì, chắc rằng ông Xi-môn đã tìm hiểu về Chúa, đã từng nghe Ngài giảng, đã từng chứng kiến việc Ngài làm, đã âm thầm tin Ngài là con Thiên Chúa, để rồi giờ phút đau thương nhất của Chúa, ông biết bận lòng cùng Ngài.
Giữa cuộc đời lắm bon chen, cùng với sự xô bồ để rồi con quên mất mình là con của Chúa, đã chịu biết bao ân huệ mà Ngài đã ban xuống cho con. Nhưng con chưa một lần biết bận lòng cùng Chúa giữa những nghịch cảnh của xã hội, chưa một lần bận lòng vì những đòn roi Ngài đã chịu. Chưa một lần bận lòng trước sức nặng của Thập Giá mà Ngài đã vác, chưa một lần bận lòng trước tiếng kêu “khát” mà Ngài đã thốt lên trên Thánh Giá.
(Thứ 6 tuần Thánh, ngày 10-04-2020)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét