Thứ Ba, 21 tháng 4, 2020

Buồn!
Đời mà! Nào ai có thể tránh được những nỗi buồn của kiếp người. Buồn đến bất chợt và ra đi một cách vô tình. Nỗi buồn đến từ đâu? Có những nỗi buồn ta biết được xuất phát điểm, nhưng cũng có những nỗi buồn ta cũng chẳng rõ vì nó đến một cách mập mờ và vương phải ta như một cuộc tình lượn lờ. Cuộc đời có nhiều điều làm ta phải buồn, khi ta gặp một sự cố nào đó, khi ta bị dang dở một cuộc tình, hay khi ta phải sống trong cảnh chia ly. Nỗi buồn cũng đến vào những ngày trời không có nắng, khi mây đen kéo đến vây kín cả bầu trời, khi những giọt mưa vô tình rơi ngoài sân cỏ cũng có thể làm ta buồn. Thiết nghĩ rằng nỗi buồn phải luôn tồn tại trong thực tại của con người, vì nó giúp ta nhận ra ta yếu đuối, nó giúp ta nhận ra ta sống phải cần các mối tương quan. Mối tương quan với trời, những hơi thở hằng ngày giúp ta duy trì cuộc sống, những giọt mưa hay ánh nắng, hay khi ta nằm giữa trời đất bao la ngước mắt lên trời ta thấy mình nhỏ bé giữa vũ trụ bao la này, ta thấy mình cần phải “sống với trời”. Mối tương quan với người, khi sinh ra ta đã có các mối tương quan của mình, ta có cha mẹ, có anh chị em, có người thân, hàng xóm. Lớn lên khi biết chạy nhảy tung tăng với đời, ta có bạn bè để cùng vui buồn, khi buồn ta có bạn để nhậu, khi vui ta cũng có bạn để nhậu. Nỗi buồn giúp ta nhận ra được nhiều điều trong kiếp sống nhân sinh này, nhưng khi đang sống với nó và để cố thoát ra khỏi nó quả là một điều khó khăn đối với ta. Nhiều khi ta phải chờ thời gian xóa nhòa đi tất cả, hay là có những nỗi buồn chỉ cần sau một giấc ngủ cũng làm ta quên đi. Nỗi buồn là một loại cảm xúc, nó đến một cách bất chợt, ta có thể đuổi nó đi xa được hay không là tùy vào lí trí của mình. Nó đến nhanh hay chậm là khi ta đối diện với nó ta cố chạy trốn nó hay là biết đối diện để đối thoại và tìm ra cách thức loại bỏ nó.
(By: Hope, ngày 07/04/2020)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét