Thứ Ba, 13 tháng 12, 2016

Thư gửi người tù của Đức Kitô
Kính chào chị!
Lời đầu tiên kính chúc người tù của Đức Kitô được luôn an bình, mạnh khỏe và luôn được hồng ân trong Chúa nhờ Đức Giêsu Kitô Chúa chúng ta.
Vậy là đã gần đến ngày kỷ niệm đức lang quân của chị giáng sinh, hôm nay trong bầu không khí của mùa vọng gợi cho em nhớ lại kỷ niêm hôm nào chị còn học ở đây, ngày đó chúng ta cùng tất bật chuẩn bị cho ngày Chúa giáng sinh với những điệu múa tiếng nhạc cùng hòa chung vào không khí chuẩn bị mừng Chúa giáng sinh. Chị à mùa vọng suốt quãng đời sinh viên hầu như đối với chị là một mùa vọng hối hả và tất bật để chuẩn bị cho một mùa giáng sinh trọn vẹn. Chúng ta biết rằng mùa vọng là mùa của trông đợi, mùa mà như cả đất trời hòa chung với lòng người cùng mang chung một màu có chút u sầu ũ rũ. Nhìn cảnh sắc thiên nhiên cho đến cõi lòng trong bản thân ta, ta có thể cảm nhận được mùa vọng năm nào Thiên Chúa Ngài cũng hiện tại hóa lại hoạt cảnh trong đợi của dân Chúa ngày xưa, ngày xưa dân Chúa u sầu vì đang mỏi mòn trong đợi Chúa đến vậy hôm nay chúng ta có lí do nào để u sầu không? Có chứ, Chúa đã đến cách đây hơn hai ngàn năm rồi nhưng Chúa đã đến thực sự trong chính cõi lòng ta chưa? Ta đã cảm nhận được Chúa đang ngự giá đến trong lòng ta chưa? Hôm nay em viết thư nhưng có chút diễn giải dài như vậy là bởi vì hôm nay em muốn nói với chị một niềm vui ngoài những nỗi buồn đó. Mùa vọng đúng là dường như mọi thứ đề chung một cảnh u sầu tuy nhiên chúng ta có nhiều lí do để vui lắm chứ. Thánh Phaolo trong thư gửi các tín hữu Ngài kêu gọi con cái của Ngài rằng “Thưa anh em, anh em hãy vui mừng luôn mãi và cầu nguyện không ngừng. Hãy tạ ơn Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh. Anh em hãy là như vậy đó là điều Thiên Chúa muốn trong Đức Giêsu Kitô.” (Tx 5, 16-18). Vậy là chúng ta có lí do để vui rồi, lí do chính đáng nhất đó là chúng ta hãy vui mừng mãi trong Chúa. Chị à Thánh Phaolo đã kêu gọi chúng ta hãy vui mừng luôn mãi vậy thì chắc là không có gì để làm chị buồn nữa rồi đúng không? Dẫu biết rằng đường đời nhiều lắm chông gai, con đường chị đi như mù mịt phía trước, cũng biết rằng gia đình mình nhiều lúc sống gió tuy nhiên những điều đó không thể làm chị buồn được đúng không? Em luôn mong mỏi như thế, vì trong Đức Kitô đâu có lí do để chị buồn, biết rằng giữa những sóng gió của cuộc đời đôi khi chị chỉ biết nhìn lặng vào trào tuôn nước mắt nhưng đó chỉ là chị mệt và chị muốn tựa vào lòng Đấng đã yêu thương và gọi mời chị. Đúng không chị?
Chị à lối đi nào cũng có chông gai, con đường nào cũng ngoằn ngèo. Không có lối đi nào mà con đường thẳng tắp được. Trong tâm tình của mùa vọng hôm nay em muốn nhắn gửi đến chị hãy vui luôn mãi và hãy cười trong Chúa trong mọi hoàn cảnh để mỗi ngày đời chị là chứng nhân sống động cho những người sầu khổ những người ốm đau, những người bệnh tật và đặc biệt khi chị cười trong những nỗi vất vả và khó khăn thì các linh hồn dưới luyện ngục họ thấy thế họ cũng vui mừng với chị. Chúc chị luôn được bình an và nhận được nhiều ơn lành của Chúa giáng sinh.

Em trai kính gửi

Fx: Phạm Thanh Cảnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét