Thứ Năm, 29 tháng 10, 2020

Suy Tư

Đất trời đang dần thay đổi, khí hậu bất thường, thiên tai lũ lụt, dịch bệnh tràn lan. Người ta nói với nhau rằng, ở Việt Nam hiện tại chỉ có hai mùa: mùa mưa lũ và mùa dịch bệnh. Vũ trụ không còn được hiền hòa như thuở ban sơ, chim kêu vượn hót, nước chảy êm đềm. Con người cũng vậy, trong những ngày vừa qua, đứng trước hiện tượng nhân tai và thiên tai, tiếng kêu cứu của đồng loại vang vọng tới trời, và đã chạm ngõ đến những lòng nhân biết yêu thương. Tuy nhiên, khi đứng trước những biến cố đau thương như thế, ta có nên quay về với thực tại để tìm ra nguyên nhân, và một cách chậm rãi để nhìn nhận ra sự việc đang vận hành như thế nào?

Trong những ngày qua, miền trung Việt Nam đã phải hứng chịu cảnh nước lũ dâng cao, nhà nhà bị ngập trong biển nước, tiếng kêu cứu của những con người, vì đói, vì đang phải đối diện với tử thần. Nước xuống chưa được bao lâu, thì gió nổi lên, gió thổi với sức mạnh giật từ cấp 12-15, đã thồi bay biết bao nhiêu mái ngói, căn nhà của những con người nghèo khổ. Của cải vật chất bay theo cùng con nước và ngọn gió vô tình. Tuy vậy, không chỉ dừng lại ở việc mất của, nhưng đau thương hơn nữa, con người phải nhìn cảnh thân nhân và đồng bào của mình bị nước cuốn trôi, dìm chết, bị những đống đất vô tình chôn sâu. Dịch bệnh vẫn còn đó chưa dứt, nó vẫn còn đang âm ỉ, và đang đợi cơ hội để bùng ra, để rồi lại lạnh lùng cướp đi sức khỏe và mạng sống của con người, thế mà, các tai ương khác lại ấp tới. Vậy, phải chăng con người đang bị trời trừng phạt vì tội lỗi của họ? Xã hội hôm nay,con người quá tàn độc, thai nhi bị giết mỗi ngày, ăn trộm cướp giật như cơm bữa, đôi đũa biến thành vũ khí tranh giành miếng ăn, máu chảy thành sông. Đứng trước những thực tại như thế, ta bất giác nghĩ rằng: “trời đang trả đũa con người, trời cao đang ăn miếng trả miếng với con người”. Thậy vậy, thay vì than trách trời cao, đã không ban nắng xuân trong nhưng ngày mưa bão, đã không đưa cánh tay uy hùng của mình để ngăn giữ dòng nước, phá tan dịch bệnh, con người nên nhìn vào những gì đang hiện diện trước mắt mình. Người ta bất chấp lợi nhuận kinh tế, tàn phá thiên nhiên, thủy điện mọc lên như nấm. Vì mục đích chính trị, người ta sẵn sàng chế tạo vũ khí sinh học để tiêu diệt lẫn nhau. Đứng trước bước tiến của khoa học, người ta loại bỏ trời cao, xa rời Thượng Đế. Chủ trương “Chúa đã chết rồi”, đang lan tràn khắp nơi. Vậy, lúc này đây, những tai ương đang xảy ra do trời hay do người?

Khi đứng trước những đau thương, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, vì ta bất lực, với sức riêng của mình ta không làm gì được. Tiếng kêu ấy, đã đụng chạm lòng nhân ái của biết bao nhiêu con người. Người ta tiết kiệm chi tiêu nhằm ủng hộ những nơi khó khăn, những cái bánh, gói mì tôm và những món quà quý giá khác đã đến được với những con người đang cần. Tuy vậy, những tấm lòng từ thiện, với mong ước thắp lên ngọn lửa tình yêu trước những băng giá của đất trời, đã trở thành nơi đấu tố, cướp bóc vì những món quà. Người ta tranh giành nhau vì miếng ăn, chai nước, đấu tố nhau vì những đồng tiền từ thiện. Cũng lúc này, có những người rao bán tình yêu thương của mình, để được nổi tiếng trên mạng xã hội, để được người ta quan tâm, nhằm trục lợi cho bản thân. Người ta cắt ghép hình ảnh để sống ảo, trên mạng xã hội facebook , chân đã chạm bùn lụt, nhưng thực tế bàn chân đó chưa biết bùn mềm hay cứng (qua vụ việc Huấn Hoa Hồng).

Yêu thương nhau, gửi cho nhau những món quà trong lúc khó khăn là điều tuyệt vời. Đó cũng là đạo lí yêu thương của con người, và khi mở rộng tấm lòng, người ta biết quay về với cội nguồn của mình. Trong nhân gian có câu rằng: “một miếng khi đói, bằng một gói khi no”. Tuy nhiên, cho nhau những món quà trong lúc khó khăn, thì cũng nên cho “người nhận”, biết tìm ra công lý. Trong lúc những tấm lòng từ thiện từ khắp nơi đổ về, ở chốn đang hứng chịu tai ương. Vậy mà, hệ thống bộ máy quan quyền, được gọi là đầy tớ phục vụ dân đã làm được những gì trong lúc này? Chúng chỉ biết đưa ra chỉ thị, kêu gọi lòng nhân, nhưng chính chúng không chịu cất bước để hành động. Từ thiện, hai chữa tốt đẹp biết bao nhiêu. Nhưng, từ thiện không nên và chỉ dừng lại ở những món quà, dừng lại ở những thứ vật chất, mà còn phải từ thiện cho người ta trong ý thức hệ, đó chính là từ thiện lâu dài. Cứu đói trong lúc nguy cấp là việc phải được ưu tiên và đặt ra hàng đầu, nhưng cứu đói lâu dài cũng là điều cấp thiết trong xã hội Việt Nam hôm nay. Vì ý thức hệ của người dân, hầu như đã bị đồng bộ hóa hết tất cả.

Trước mọi biến cố xảy ra, người ta thường nhìn nhận và suy tư, để nhận ra “dấu chỉ thời đại”. Nhà toán học Pascal rất nổi tiếng với câu nói "Con người là một cây sậy, nhưng là cây sậy biết suy tư". Con người khác con vật ở chổ là suy tư. Thật vậy, suy tư là điều cần thiết cho cuộc sống của con người. Nếu trước mọi biến cố, mọi sự việc, con người không biết suy tư thì sẽ hành động theo bản năng. Khi mọi việc chỉ dừng lại ở bản năng thì chính con người tự hạ đi phẩm giá của mình. Thật vậy, con người với bản chất là “nhân chi sơ, tính bản thiện”. Con người luôn được thúc đẩy để hướng đến mọi điều tốt đẹp nhất. Vì vậy, ngay bây giờ, ta phải đi tìm lại cội nguồn của mình, để cùng nhau xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn, và để tránh được mọi tai ương xảy đến với mình.

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét