Thứ Hai, 12 tháng 9, 2016

TIẾNG GỌI TÌNH YÊU

Nói đến tình yêu đã từng có ai định nghĩa cho đúng, đã từng có ai diễn tả cho hết tình yêu. Tình yêu là tiếng nói của con tim, là sự hòa quyện của tâm hồn, là sự khao khát như muốn tan chảy vì tình yêu. Nói đến tình yêu biết nói sao cho đúng biết nói sao cho phải, trong lịch sử nhân loại chưa có một vĩ nhân nào định nghĩa cho được tình yêu. Nhưng đã có một người đã dùng chính đời sống và mạng sống của mình để chứng minh cho một tình yêu, chính cuộc đời của con người đó là một định nghĩa đúng đắn về tình yêu. Tình yêu đó mang tên Giê Su.

Tình yêu mang tên Giê Su đó đưa ta vào một thế giới tình yêu hoàn mỹ, tình yêu không nhuốn bụi trần, tình yêu đến nỗi hy sinh chính mạng sống mình để chứng thực. Nhưng mấy ai nhận ra được tình yêu đó, mấy ai cảm nhận được sự hy sinh lớn lao của con người mang tên Giê Su đó. Con người vẫn cứ thường nghĩ Giê Su là một vị Thiên Chúa nên không ai để ý và cảm nhận sự đau thương trống trải của Ngài, vẫn một suy nghĩ Ngài là Thiên Chúa nên Ngài chịu được sự đau thương mà không cần một sự an ủi nào. Trong vườn cây dầu đêm ấy, Giê Su đã cất tiếng gọi tên tình yêu nhưng không ai nhận ra được tiếng gọi đó. "Anh em không thể tỉnh thức nổi với Thầy một giờ sao?" (Mt 26, 40). Tiếng gọi thống thiết biết bao, tiếng gọi mông muốn một sự an ủi cho dù là nhỏ bé nhất đối với một tình yêu bao la trời biển. Nhưng con người vẫn vậy vẫn bình thản ngủ trong thân xác mặc cho tiếng gọi đó đã rõ. Con người cứ muốn lơ đảng đi tiếng gọi đó vì cứ nghĩ Giê Su là Thiên Chúa cơ mà, Ngài chịu được chứ cần gì đến ta an ủi, cần gì đến ta thức cùng. Con người đâu có nghĩ cho Ngài là Ngài cũng là một con người,  biết đau, biết khổ, biết buồn như bao con người khác. Biết bao nhiêu đêm trong cuộc đời ta cũng ở trong vườn cây dầu Chúa đó ta đây, Ngài kề bên đó, Ngài gọi ta đó nhưng ta đâu có nhận ra. Cuộc đời với sự bon chen của kiếp nhân sinh và sự ồn ào của kiếp người ta không đủ tỉnh táo để nhận ra tiếng gọi tình yêu đó.

Giữa dòng chảy của cuộc đời nhiều khi đưa ta vào những sự đau thương của phận người, có lắm lúc ta sầu khổ, ta u mê như cảnh tượng trong vườn dầu nằm xưa, những lúc đó Giê Su lại kêu gọi chúng ta bằng ngôn ngữ của tình yêu để âu yếm và nâng đỡ ta dậy và đưa ta ra khỏi thân xác nặng nề này. Nhưng Ngài kề bên mà ta không biết Ngại gọi mà ta không nghe, Ngài nâng ta lên nhưng ta lại cố ghì xuống. Xin cho con luôn biết tĩnh lặng để nhận ra tiếng gọi tình yêu của Chúa, để mỗi ngài đời con là một khúc tri ân cảm tạ dâng lên Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh của cuộc đời.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét